Ngày nhận được tin bà bầu mất vào trại giam, Nguyễn Tuấn Hải (tức Hải Bánh, SN 1967) xé tờ lịch giữ gìn đến tận bây giờ. Trên mặt sau tờ lịch, Hải Bánh ghi dòng chữ: "Con ân hận lắm bà bầu ơi! chị em hãy tha trang bị cho con bất hiếu. Bé thương chị em lắm người mẹ ơi…".
Bạn đang xem: Nguyễn tuấn hải hải bánh
Tô Lan Hương: Tôi vẫn nhớ cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng ta 11 năm trước, khi tôi vẫn còn đó là phóng viên chuyên viết ký sự trại giam, còn anh thì thụ án tù thông thường thân ngơi nghỉ Z30A (trại giam Xuân Lộc - Đồng Nai). Anh là fan đầu tiên gặp mặt lại trong các hàng trăm phạm nhân tôi đã rộp vấn trong những năm đó. Ngày hôm nay chúng ta lại ngồi cùng với nhau, thú thật, tôi vui bởi vì cả tâm núm lẫn bối cảnh của cuộc nói chuyện này đang khác trọn vẹn 11 năm về trước…
Hải Bánh: Năm đó gặp gỡ chị, tôi là 1 con tín đồ khác đối với bây giờ. Lúc ấy tôi mất quyền công dân, lúc này tôi đã có quyền đó. Ngày gặp chị 11 năm trước, tôi mặc cái áo tù nhân sọc đen trắng. Hôm nay, tôi ngồi trước chị, vẫn mặc một chiếc áo sọc kẻ sọc, nhưng không hề là áo tù nữa. Tôi đang là người tự do.
Tô Lan Hương: Ngày đầu tiên bước đi vào trại giam Z30A anh là một trong những trùm giang hồ nổi tiếng có tương quan đến vụ án có thể được xem là nổi giờ đồng hồ nhất vn thế kỷ 20. Lúc đó, anh suy nghĩ gì về tương lai của mình?
Hải Bánh: trước khi về Z30A, tôi sinh sống trại trợ thời giam của Công an tiền Giang. Ngày anh Năm Cam bị chỉ dẫn pháp trường, tôi được các cán bộ công an mang đến đi thuộc để tiễn anh Năm một phần đường cuối. Khi đó, Trung tướng mạo Nguyễn Việt Thành bao gồm nói cùng với tôi: "Trong lịch sử vẻ vang tội phạm Việt Nam, chưa tồn tại ai được gửi đồng lũ ra pháp trường, chứng kiến đồng đàn đền tội như chú cả. Chú sinh sống thì chú yêu cầu dùng chính cuộc đời mình để triển khai bài học cho lớp trẻ, để lớp trẻ nhìn vào sự chuyển đổi của chú mà thành fan tốt".
Trùm giang hồ Hải Bánh rơi nước mắt lúc nhớ về người mẹ và hai mươi năm trong tù nhân (Video: Phạm Tiến - Minh Hoàng).
Tôi lưu giữ như in rất nhiều lời đó. Ghi nhớ cả cái cảm giác khi tôi chứng kiến anh em mình vừa vài ba phút trước còn bao bọc lấy mình, vài phút sau vẫn thành ma rồi. Tôi bỗng nhiên thấy cuộc sống của chính mình quý giá bán quá. Vì bạn ta phải chết, còn tôi thì được sống. Mặc dù là án tầm thường thân, nhưng quan trọng đặc biệt là tôi vẫn còn đấy được sống.
Khi viết thư về đơn vị cho nhỏ gái, tôi nói với con: "Chỉ cần ba còn sống, thì kể cả bố có tù nhân suốt đời ở dòng góc đó thì vẫn còn bố làm việc đấy, nhằm lúc bé kêu "bố ơi", thì bố vẫn còn đó ở chiếc góc đó. Còn nếu tía bị xử phun rồi, thì mặc dù có kêu gào cầm cố nào cũng trở thành không còn ba nữa. Bắt buộc còn sinh sống mới là vấn đề quan trọng...".
Nên ngày bước vào trại giam Z30A, tôi chưa dám nghĩ đến ngày về vội, vị rủi ro trong những năm tội nhân tội lâu năm đằng đẵng như thế là khôn cùng lớn. Tôi chỉ nghĩ mang lại duy nhất câu hỏi đó: Tôi yêu cầu sống!
Tô Lan Hương: có phải vày khát khao được sống cơ mà anh đã chào bán đứng Năm Cam để đổi bạn dạng án tự tử hình xuống chung thân như người ta đồn đại?
Hải Bánh: Bao năm trải qua nhiều nhà báo sẽ hỏi tôi câu này. Tôi chỉ trả lời rằng, anh Năm Cam chính là người sẽ viết thư cáo giác tôi. Khi shop chúng tôi ra tòa, công ty tọa hỏi anh Năm Cam:
- Sao bị cáo cáo giác Hải Bánh lúc bị cáo đó là người yêu ước Hải Bánh đi làm việc việc đó?
Anh Năm Cam trả lời:
- Bị cáo cáo giác Hải Bánh nhằm nếu sau này còn có bị bắt, bị cáo cũng có thể có công tố cáo tội phạm.
Chuyện là thế, nhưng lại chẳng phát âm sao mà bạn ta cứ vô tình quên đi cụ thể ấy.
Nguyên tắc sống của tớ là, nếu người ta không bội nghịch tôi thì tôi không bội nghịch họ. Nhưng lại nếu người ta xấu cùng với tôi, tôi cũng không ngại xấu lại với họ.
Tôi nhớ, trong phiên tòa đó, quan toà Bùi Hoàng Danh còn nói với anh Năm Cam:
- Bị cáo sử dụng Dung Hà nhằm giết Lâm chín ngón, xong xuôi bị cáo lại cần sử dụng Hải Bánh sát hại Dung Hà, rồi lên công an cáo giác để bắt Hải Bánh, tính rằng rất có thể quét sạch đông đảo người có thể có nguy cơ tiềm ẩn đe dọa quyền lực của bị cáo.
Anh Năm Cam khôn quá đi, tuy vậy tính già mà lại hóa non, nên cuối cùng mọi sự cho nên như thế. Chứ lúc đó tôi đâu suy nghĩ mình sẽ được sống. Tôi ra tòa vẫn thừa nhận tội thay Trường Xoăn,Hưng Phi Nhon.
Tôi khai cùng với tòa: "Bị cáo lệnh đến Trường Xoăn với Hưng Phi Nhon bắn Dung Hà, nếu không bị cáo sẽ bắn Trường Xoăn và Hưng Phi Nhon". Nhưng lại khi ấy, cả hai người em của tớ cũng số đông nhận tội về mình. Những người dân trong giới giang hồ nước như chúng tôi lẽ ra yêu cầu thế, gồm chơi gồm chịu. Chỉ có một mình anh Năm Cam là chối tội cùng đổ tội cho tất cả những người khác…
Tô Lan Hương: trường hợp là vậy thì ngày gửi Năm Cam ra pháp trường, tất cả dịp nói với nhau lời cuối, anh có oán thù trách Năm Cam?
Hải Bánh: Tôi nhớ chuyến xe pháo tử tù hãm năm đó gồm tôi, gồm anh Năm Cam với anh Lai Em. Anh Lai Em ngồi cạnh tôi, còn anh Năm Cam ngồi trước mặt. Trên tuyến đường ra pháp trường, anh Năm Cam trước mắt tôi chỉ là 1 trong ông già tóc tệ bạc trắng, tay kẹp chặt giữa hai gối, ngước mắt lên quan sát thùng xe, ko phải còn bóng hình một ông trùm.
Cả chuyến hành trình đó, anh Năm Cam chỉ nói 1 câu duy nhất: "Hải Bánh, anh sai rồi. Chú đến anh xin lỗi"… rồi cứ cụ im lặng.
Tôi ôm anh Năm Cam, không nói gì cả. Cơ hội đó, mọi xích míc trước đó giữa chúng tôi tan biến.
Tô Lan Hương: Khi tiễn đưa những đồng phạm cùng vụ án ra pháp trường, anh nghĩ về gì về việc sống?
Hải Bánh: Chị đã không lúc nào hiểu được trung tâm trạng của các người như công ty chúng tôi lúc đó. Cùng tôi đoán vai trung phong trạng anh Năm cũng vậy: trống trống rỗng đầu óc, như người mất hồn, thân thể tôi cứ như ko thuộc về tôi nữa. Biết bằng hữu mình chỉ chút nữa thôi sẽ ra trường bắn, tôi mới hiểu cuộc đời thật mong mỏi manh. Tín đồ chỉ vừa mới nói chuyện đây mà vài phút sau vẫn thành ma rồi.
Tôi nhận biết còn sống, còn được hít thở, còn được nhức khổ, thì còn là một vui sướng. Tôi yêu cuộc sống đời thường này hơn khi nào hết vào thời gian đấy.
Khi tôi vào trại giam cùng với án tù phổ biến thân, bởi yêu cuộc sống đời thường nên tôi không nghĩ mang lại ngày về. Vì nếu nghĩ mang lại ngày về thì đã chết. Tôi chấp nhận từ ni trại giam này là đơn vị tôi, từ nay tôi sẽ không còn quần áo đẹp, sẽ không có phở ngon để ăn. Cuộc sống đời thường của tôi là nghỉ ngơi đây, vào 4 bức tường khu bên tù này, và tôi phải ưa thích với hiện tại, đồng ý thực tại. Tất cả thế thì mới có thể sống được qua ngần ấy năm tù.
Tô Lan Hương: Tôi chạm chán anh trong những năm khuất tất nhất của đời anh. Đến giờ, tôi vẫn chưa tưởng tượng anh ra sao trước lúc vào tù?
Hải Bánh: Bấy tiếng tôi thích ăn diện đẹp, cờ bạc, trai gái. Thời điểm đó cuộc sống đời thường của tôi là nghỉ ngơi vũ trường. 20h là lên vũ ngôi trường ở mang lại 3h hôm sau, sau đó về khách sạn ngủ, sát bên không bao giờ thiếu bọn bà. Tôi thích nghịch hàng hiệu, mê thích mặc đẹp. Mẹ tôi kể, từ lúc tôi còn bé, tôi đã có sở thích đứng trước gương nhìn nghía, chải chuốt cả giờ đồng hồ đồng hồ. Bắt buộc đã gồm thời, chuyện sành mặc, thích chơi hàng hiệu như là định danh của tôi.
Tôi có tía mẹ, có 9 các bạn em cùng 1 cô nhỏ gái. Tôi vẫn lo cho cha mẹ, lo cho bé cái đầy đủ và tôi yêu nhỏ mình vô cùng. Chỉ tất cả điều tôi chắc hẳn rằng không buộc phải ông bố giỏi theo chuẩn mực bình thường. Cả bố mẹ tôi lẫn nhỏ tôi đều không thiếu thốn gì, họ ưa thích gì tôi cũng đáp ứng, tuy vậy bảo tôi nghỉ ngơi nhà liên tiếp thì tôi không làm được. Tôi cho gia đình tôi tất cả mọi lắp thêm vật chất, chỉ quán triệt họ thời gian của mình.
Nhưng mang lại lúc vào trong tù, tôi biết cầm nào là khao khát gia đình, thì lại ko được ngơi nghỉ cùng gia đình nữa...
Gia đình tôi khổ vày tôi nhiều lắm!
Tôi nhớ, sau thời điểm vụ án Dung Hà xảy ra, tôi về nhà nhiều hơn, bởi vì linh cảm thời hạn mình sống cạnh mái ấm gia đình không còn các nữa. Thời điểm đó tôi nghĩ hoặc là tôi mất mạng vì bầy em Dung Hà trả thù, hoặc tôi bị bắt cũng trở nên bị tử hình. Tôi bỗng nhiên thèm về nhà ở gần ba mẹ, thèm nghỉ ngơi gần bé gái. Tất cả nhiều bạn bè xã hội răn dạy tôi trốn đi nước ngoài, mà lại tôi ko trốn. Bởi vì cứ mang đến là gồm trốn được đi nữa, thì tôi cũng trở nên phải đi mãi, không lúc nào có cơ hội quay về. Chị em tôi thì già rồi, tía thì bé nằm nhà, tôi đi ko đành!
Tết năm 1999- 2000, nhà tôi không có Tết. Chúng tôi không nấu bánh chưng, không làm cho cỗ, không cài đặt bánh kẹo. Cha tôi, chị em tôi, tôi và con gái người nào cũng im yên ổn ngồi ăn cơm. Cho dù tôi không hề nói gì, cơ mà tôi biết bố mẹ mình cảm nhận được. Họ bi thiết khổ trong yên lặng.
Ngày đó, đàn em Dung Hà bảo tôi:
- Hải Bánh, mi phải chịu trách nhiệm về vụ này.
Tôi nói:
- Tao chịu đựng trách nhiệm. Bên tao ngơi nghỉ 21 Thủ Khoa Huân chúng mày cứ đến.
Lúc đó con tôi và chị em tôi vào tp.hồ chí minh chơi. Con tôi đòi đi chơi Thảo thay viên, nhưng mà tôi lại không thể khước từ con được. Nên những lúc cho bé lên xe, tôi ngồi đằng sau, ôm chặt con, che chở con tôi trong lòng mình rồi đưa nhỏ đi, chỉ sợ chẳng may bé tôi có khả năng sẽ bị bắn. Tôi cũng không đủ can đảm cầm súng trong người, dù đó là thói quen của tớ khi ấy. Giả dụ chẳng may tôi bị công an bắt đúng vào khi đó, tôi không muốn để lại hình hình ảnh về người phụ vương như thay trong mắt con mình.
Tô Lan Hương: Nếu hiểu rõ rằng khi tạo ra một vụ án như thế, chờ đón anh phía trước không có gì giỏi đẹp: hoàn toàn có thể là những năm tháng tù đọng tội đằng đẵng, rất có thể là án tử hình, hoặc là bị trả thù, hoặc loại bỏ đi biệt xứ, vậy thì nguyên nhân anh vẫn thao tác làm việc đó?
Hải Bánh: Đấy là một trong thời ngông cuồng của tôi, đó là tôi của không ít năm đó.
Tô Lan Hương: Anh vừa đề cập với tôi về trong năm tháng tuổi trẻ con của mình, vậy còn Hải Bánh sau khi bước đi vào trại giam Z30A thì sao?
Hải Bánh: Tôi sống nội trọng tâm hơn, phía về gia đình nhiều hơn.
Ở trong trại giam, tôi sống vô cùng cô độc. Buổi ngày tôi hầu như cách ly, chỉ tiếp xúc với 1-2 người, không yêu thích tụ tập đông. Nhưng mà tôi chưa tới chỗ ai thì cũng không có bất kì ai dám cho chỗ tôi. Tôi say đắm uống trà, tuy vậy bộ tách uống trà có 6 cái chén, tôi loại bỏ 5 cái, chỉ lưu lại 1 cái.
Tôi tụng kinh từ nhiều năm trước, từ cơ hội còn làm việc trong tù. Cơ mà khi sẽ đọc ghê Phật rồi thì tôi không xin cho chính mình nữa, chỉ xin cho những người thân. Lúc ở Z30A, tôi không oán thù hận ai cả, tôi chỉ trách tôi đã làm ai đau, có tác dụng ai khổ…
Tô Lan Hương: lúc tụng kinh niệm Phật cùng hồi tưởng về thừa khứ, anh nghĩ mình nợ ai nhiều nhất, gồm lỗi với ai các nhất?
Hải Bánh: Tôi nợ mái ấm gia đình mình, tôi có lỗi với bố mẹ và con gái mình. Tôi ko nghe lời tía mẹ, chưa chăm lo được cho con mình. Chứ đồng đội ngoài đời, tôi suy nghĩ tôi không thể nợ ai nữa. Từ lúc tôi lên trại Xuân Lộc, phần lớn bữa cơm trắng nào tôi cũng vừa nạp năng lượng cơm vừa cho nước mắt. Vì lúc đó tôi bước đầu lớn tuổi rồi, ban đầu nghĩ về gia đình nhiều hơn. Dở cơm nào ăn uống cơm tôi cũng ghi nhớ nhà, vừa ăn uống cơm vừa tủi thân vừa khóc.
Tôi ăn năn với thân phụ mình!
Khi tôi bị bắt, cha tôi ko biết. Ông hỏi tôi đi đâu thì cả nhà nói dối ông, bảo tôi sinh hoạt TP.HCM. Lúc vụ Năm Cam tràn ngập trên khía cạnh báo, tín đồ rao báo đứng ở cửa nhà tôi rao to buôn bán báo, luôn miệng đề cập tên Hải Bánh, thời gian đó ba tôi mới biết.
Ngày tôi gặp gỡ ông sinh hoạt phiên tòa cuối cùng mà tôi được tuyên xử tù chung thân, tôi hứa hẹn với cha "con khăng khăng sẽ trở về". Cơ mà năm 2006, cha tôi đi, lúc tôi không kịp thực hiện lời hứa của mình…
Tôi ân hận với phụ nữ mình! Năm tôi đi tù, phụ nữ tôi new hơn 10 tuổi. Phụ nữ trưởng thành mà không tồn tại tôi bên cạnh. Ngoài yên ủi con rằng tía còn sống tại một góc như thế nào đó, tôi không làm được gì cả. Ngày bé tôi cưới chồng, tôi khóc suốt. Tôi hotline điện về mời từng người bạn bè thiết đi nạp năng lượng đám cưới, cứ hotline một lần là khóc một lần, nức nở nói với bạn tôi:
- Vân bên tôi nó đi lấy chồng rồi…
Bạn tôi lại an ủi:
- chúng ta không làm việc nhà, tớ đã coi Vân như con mình.
Càng nghĩ, tôi càng ân hận với bà bầu mình!
Mẹ tôi danh tiếng thương con. Các anh chị lớn hầu như đã có gia đình hết, công ty tôi chỉ còn tôi và Long tròn (em trai tôi) là nhỏ trai. Mà lại tôi với Long tròn rất nhiều quá nghịch. Mà lại hễ hai anh em tôi bị bắt nơi đâu thì chỉ ngày hôm trước hôm sau là sẽ thấy bà bầu tôi quang gánh lên thăm con.
Trước khi tôi bị chỉ dẫn xét xử, người mẹ tôi xin cùng với cán bộ công an:
- những anh cho tôi ôm bé tôi một lần, trước khi cháu nó xử; cho tôi ôm con cháu một cái, vì chần chờ cháu sống chết cố nào...
Rồi mẹ tôi ôm tôi, cứ kêu Hải ơi, Hải ơi. Tôi cũng ôm bà bầu vào lòng, miệng xung quanh câu xin lỗi nói liên tiếp thì ngần ngừ nói gì nữa. Rồi bà nhét vào tay tôi một cái khăn hương thơm xoa, bảo với tôi:
- Hải ơi, con cầm dòng khăn này, cho gồm hơi của mẹ…
Khi ấy, bà mẹ nghĩ tôi độc nhất định sẽ ảnh hưởng tử hình. Bà chẳng thể ở cạnh tôi, bắt buộc đưa cho tôi cái khăn đó để tôi thấy luôn luôn có bà bên cạnh!
Trước lúc bị bắt, lần ở đầu cuối tôi vào TP.HCM, mẹ tôi không muốn tôi đi nên cứ tìm bí quyết ngăn lại:
- Hải ơi, nghe lời mẹ, vứt vứt hết đi, về trên đây ở với mẹ. Công ty không bắt buộc tiền của con. Về phía trên với mẹ, đừng đi nữa.
Nhưng hôm kia tôi nói với mẹ:
- nhỏ đi một ngày thôi rồi nhỏ ra.
Nhưng tôi đi là đi hơn trăng tròn năm, mất bà bầu luôn, không kịp về…
Tô Lan Hương: cha mẹ anh đa số mất lúc anh nghỉ ngơi trong trại giam Z30A. Phần đa nỗi đau lớn số 1 đời người ấy, anh đã thử qua như vậy nào?
Hải Bánh: Tôi đo đắn dùng từ nào để mô tả nỗi đau ấy.
Ngày cha tôi chết, tôi thấy mồ côi một chút. Nhưng bà mẹ mất thì tôi mới hiểu đích thực mồ côi tức thị gì.
Hai bức hình ảnh vẽ chân dung phụ huynh được Hải Bánh nhờ cất hộ về từ vào trại giam Z30A
Mẹ tôi mất buổi chiều thì sáng sủa hôm sau, lúc open phòng giam, một cán cỗ đi sau sống lưng tôi nói nhỏ vào tai tôi:
- Hải Bánh ơi, bà bầu anh mất rồi…
Thế là tôi chớp nhoáng đi ra góc riêng biệt của mình. Tôi là phạm nhân chịu sự quản ngại chế sệt biệt, ban đêm ngủ trong phòng giam cùng các phạm nhân khác, ban ngày sẽ không còn được thoát ra khỏi công trại đi lao động. Trại Z30A cấp cho cho tôi một khu đất rộng độ vài chục mét vuông, tôi làm một chiếc nhà lá ở trên khu đất nền đó, cứ ban ngày ở đó vẽ tranh, điêu khắc, cắt tỉa hoa lá cây cảnh của trại. Ngày mẹ tôi mất, tôi chui vào góc nhà lá đó,cố thu mình lại, càng nhỏ tuổi càng tốt, càng bé xíu càng tốt, mang lại đèn cũng ko bật, chỉ lầm bầm gọi mẹ ơi, bà bầu ơi…
Tôi quăng quật thuốc đã những năm rồi, tuy nhiên hôm đó tôi đi xin tín đồ ta một điếu thuốc, rồi tôi châm điếu dung dịch lên, cứ cầm cố ngồi lặng trong góc nhà hút thuốc. Tôi không dám khóc, chỉ ngửa khía cạnh lên, nhằm nước mắt chảy ngược vào trong cổ. Bởi nếu tôi khóc thì tín đồ cán bộ kia vẫn bị hình ảnh hưởng. Về nguyên tắc, ông ấy không được báo mang đến tôi biết nhà tôi gồm tang khi chưa tồn tại thông báo thừa nhận từ bgt trại, nhưng vị tình người, ông ấy đã làm cho thế.
Bởi vậy cơ mà dù lòng tôi rất mong muốn khóc mẹ nhưng cấp thiết khóc, chỉ nấc trong ngực. Hút xong xuôi điếu thuốc vật dụng nhất, tôi lại xin điếu thuốc thiết bị hai, cậu tội nhân trẻ thấy kỳ lạ quá chạy vào hỏi tôi:
- tất cả chuyện gì anh, chuyện bà già yêu cầu không?
Nhưng tôi cứ nhấp lên xuống đầu, vừa phủ nhận vừa nấc lên: không có gì, không tồn tại gì…
Đến 19h30 hôm kia tôi nhận tin báo chính thức về việc chị em qua đời. Đến dịp đó bắt đầu dám khóc mà không phải kiềm chế nữa. Tôi xé tờ lịch ngày bà bầu mất, gìn giữ đến tận bây giờ.
Ngày ra tù đọng tôi cũng có theo tờ lịch đó về nhà. Cùng bề mặt sau tờ lịch, tôi ghi loại chữ: "Con ân hận lắm người mẹ ơi! bà bầu hãy tha vật dụng cho nhỏ bất hiếu. Con thương mẹ lắm mẹ ơi…".
Những tờ lịch ngày mẹ mất cùng ngày giỗ mẹ ghi đầy rất nhiều dòng chữ ân hận của đứa con trai tù tội
Tô Lan Hương: Anh làm những gì vào đều ngày giỗ bà mẹ khi anh làm việc trong tù?
Hải Bánh: Tôi chỉ ngồi ghi nhớ mẹ. Lần sau cùng tôi gặp gỡ mẹ, chị em tôi bước vào thăm tôi cùng các chị, dẫu vậy bà lẫn rồi, hai bà bầu con chỉ ôm nhau, hầu hết không nói được gì nhiều. Sau năm 2011 thì tôi ko được chạm chán mẹ nữa, do bà không hề nhận ra tôi. Các lần gọi điện về nhà, bà cứ nói: Hải à, chị em để phần bún chả cho con đấy nhé.
Thật ra, tôi nghĩ bà mẹ tôi lẫn cũng tốt. Do thà bà nhớ không nhiều thì bà đang đỡ khổ, nếu không bà đang dằn vặt đến chết vì chưng tôi.
Có năm ngày giỗ mẹ, có người các bạn tù thương hiệu Hậu biết sẽ lẳng lặng đi tải trái cây, nhờ fan thịt gà xong để đó cho tôi, nhằm tôi bái mẹ. Tuy vậy tôi không làm cho cơm mời bà bầu ở vào tù, bởi không lúc nào muốn bà mẹ tôi đề nghị vào trong chiếc nhà tù đọng tôi ở. Mỗi ngày giỗ mẹ, tôi lại xé một tờ lịch, ghi vào đằng tiếp đến lời xin lỗi của tớ với bà.
Sự dằn vặt, đau khổ trong 21 năm tù, nó vô cùng lớn khiếp, chị không tưởng tượng được đâu!
Nó ko phai nhạt đi mà mỗi ngày một phệ lên khi những lần tôi nghĩ về về cha mẹ, về nhỏ gái, về gia đình, về cô út gầy yếu bị bệnh nhà tôi mà lại tôi luôn thương tốt nhất nhà, về mọi người bạn bè đã vì chưng tôi mà bị tiêu diệt trong vụ án Dung Hà năm đó. Mẫu sự trừng phạt đó, với những người sống nội trọng tâm như tôi, là sự việc trừng phạt mập khiếp, còn xứng đáng sợ hơn cả cái chết. đề xuất ở vào trại giam, nhiều đêm tôi ngủ dậy, new biết tôi đã khóc cả trong mơ, đến gối ngủ cũng ướt sũng cả rồi.
Tô Lan Hương: Anh tất cả mang tư thế của một "đại ca" giang hồ nước lừng lẫy vào trại giam không? vị tôi lưu giữ năm đó, sinh hoạt Z30A, khỏi cần nói tôi đã ngạc nhiên thế nào khi các cán bộ trại giam bảo rằng anh là giữa những phạm nhân tôn tạo gương mẫu và hoạt động phong trào tích cực ở đó?
Hải Bánh: Tôi vẫn vậy, buộc lòng cần vậy. Tôi vẫn nên là fan như vậy thì mới sống được trong đơn vị tù. Giả dụ tôi tỏ ra yếu nhát thì tôi sẽ khó tồn tại. Tôi phải khiến cho những phạm nhân khác hiểu rằng tôi là người rất khó trêu chọc, bao gồm vậy mới sống lặng được.
Tôi có thể nhường suất cơm của mình cho tất cả những người khác, nhưng mà tôi cũng phải tạo nên họ hiểu là Hải Bánh không rượu cồn vào ai thì cũng đừng ai đụng vào Hải Bánh; Hải Bánh không đến gần ai thì cũng đừng ai cho gần Hải Bánh. Tất cả lần tôi nói với chúng ta tù: "Đến tuổi tao, lẽ ra giờ đồng hồ này phải được gần con cháu, được uống chén trà rồi nhàn rỗi đánh cờ, tuy vậy tao phải tại chỗ này với chúng mày, nên chúng mi đừng tất cả trêu vào tao".
Nhưng tôi luôn nỗ lực cải chế tác và gương chủng loại đầu tiên. Vày lúc đó tôi thành tâm đã chấp nhận trại giam Z30A là nhà, nhưng mà tôi nghĩ về rằng môi trường thiên nhiên sống của tôi bắt buộc trong sạch, cần trật tự. Chị thử tưởng tượng, ở phường bên chị, chỉ cần có 1-2 kẻ giữ manh là đã rối loạn, thì trong tù túng là thế giới của cả 1.000 tên lưu lại manh, nên phức tạp thì khỏi nói. Nếu còn muốn trại giam lẻ loi tự, thì tôi yêu cầu làm gương trước.
Cán cỗ yêu ước làm gì, tôi yêu cầu là người trước tiên làm gương cho đa số phạm nhân khác, tới cả đẩy xe pháo phân tôi cũng làm. Tôi chỉ nghĩ solo giản, sẽ vào trại giam thì tôi chấp nhận, chỉ solo thuần là cải tạo. Tôi chấp hành pháp luật, chấp hành nội quy, vì nếu như không chấp hành thì không có ngày về.
Ở vào trại giam, tôi tổ chức một đội lân sư rồng. Tôi lựa chọn vào nhóm múa lấn đó hồ hết phạm nhân bị kỷ điều khoản nhiều nhất, phần lớn ai hạnh kiểm yếu nhất. Vì 1 đầu gấu trong trại giam có thể ảnh hưởng đến cả trăm người khác. Chỉ việc cảm hóa 1 cá thể thì rất có thể cảm hóa được 100 người khác.
Nhưng tôi không doạ người yếu rứa hơn mình, mà sẽ chọn che chắn họ. Gồm lần, tôi xin bảo hộ với cai quản giáo cho 1 phạm nhân mắc lỗi, để cán cỗ đừng lập biên bạn dạng họ. Tôi nói: "Cán cỗ mà kỷ giải pháp cậu ta là làm thịt đời cậu ta. Vì bị kỷ luật pháp là không có ngày về, bị kỷ phương pháp thì fan ta vẫn buông tay. Nên những khi tha mang lại họ, thì họ sẽ càng gồm động lực tôn tạo hơn".
Cũng có lần, tôi gặp một tù nghèo, chỉ vị thiếu 30 triệu tiền khắc phục hậu quả, cần lẽ ra hoàn toàn có thể chỉ buộc phải ở tù đọng 8 năm (nếu được giảm án) thì sẽ cần ở tù nhân 15 năm. Bắt buộc tôi tập hợp các phạm nhân trong phân trại lại, yêu cầu mỗi người đóng góp một ít, số sót lại thiếu bao nhiêu tôi đóng, sẽ giúp đỡ người tù đó sớm được từ do.
Những chuyện này, chị ghi hình lại làm bằng chứng, tôi nói không đúng câu nào tín đồ ta sẽ cười cợt tôi câu đó.
Tô Lan Hương: Ngày anh bước vào trại giam Z30A, anh đã đạt được kim chỉ nam "nhất định sống" rồi. Nuốm còn phương châm "nhất định về" thì sao?
Hải Bánh: Tôi là một trong người tù bình thường thân. Phổ biến thân là án tù nhưng khi ra tòa, quan toà tuyên "cách ly vô thời hạn với buôn bản hội". Đã mang án bình thường thân thì gồm nghĩa phía đằng trước là mờ mịt, mình chỉ biết sinh sống ngày nào hay ngày đó, cứ lần hồi trườn dần về phía trước.
Ở trong tù, tôi đặt ra từng mốc từng mốc để phấn đấu. 5 năm thứ nhất qua đi, tôi thở phào một cái, tự động viên mình trong lòng, vậy là duy trì được 5 năm rồi, thôi cố gắng giữ tiếp 5 năm nữa nhé. 5 năm thứ hai qua đi, lại thở phào một cái, lại khích lệ mình giữ thêm hai năm nữa nhé. Vì nếu thừa qua 12 năm tôn tạo không vi phạm luật gì, tôi sẽ được giảm án từ tù túng vô thời hạn xuống 30 năm. Nhưng chỉ việc một vi phạm nhỏ thì tôi vẫn nhận 1 mẫu biên phiên bản và mất đi toàn bộ 12 năm cố gắng trước đó.
12 năm tù đầu tiên là khó khăn nhất cùng với tôi, với lúc chạm chán chị sống Z30A 11 năm trước đó là thời khắc trở ngại ấy, bởi vì tôi sống sinh sống trong một môi trường thiên nhiên mà nói nôm mãng cầu là toàn "thằng mất dạy" ngơi nghỉ với nhau. Càng khi đến gần kề mốc giảm án, vẫn càng có không ít phạm nhân tìm chuyện với tôi. Đó là những người dân vì vi phạm nên ko được bớt án năm đó. Họ vẫn thường khiêu khích hầu như phạm nhân sẽ trong thời kỳ nhạy bén cảm, để hủy hoại toàn bộ nỗ lực cố gắng của người ta trước đó. Bắt buộc tôi tuyệt nói những người đến mốc sút án hệt như những con cua lột, là thời kì dễ bị tổn yêu thương nhất.
Tô Lan Hương: Có bao giờ ở thời khắc quyết định đó, anh lâm vào cảnh cảnh gần như là không kìm giữ được phiên bản thân cùng phải nỗ lực cố gắng đấu tranh với chính mình?
Hải Bánh: có chứ! có những lúc ở thời khắc đó, tôi bị fan ta thách thức, bị khiêu khích, tôi yêu cầu đi ra một chỗ, ngửa khía cạnh lên trời, nuốt nước bọt, để kiềm chế cơn khó tính trong lòng. Vày nếu buông bỏ giảm án, thì có nghĩa là buông vứt cả mạng mình. Còn nếu tôi duy trì được, thì còn rất có thể trở về với bé cháu.
Ngày cha tôi còn sống, tôi hẹn với ông "con nhất mực sẽ về". Nên trong thời gian ở trong tù, tôi chuyên tâm cải tạo. Tôi viết một chữ NHẪN to đùng treo ngay ngơi nghỉ bức tường chính trong loại lán bé dại của tôi trong trại giam. Bên dưới chữ NHẪN đó, tôi ghi một loại chữ bé dại "để nhưng mà về".
Những dịp bị khiêu khích, tôi sẽ thường xuyên lẩm nhẩm vào đầu, đôi khi đến nấc nghiến răng nghiến lợi gầm lên: "Phải NHẪN, để mà về". Nó như câu thần chú, nhằm tôi kiên trì hết ngày nay qua năm khác.
Có thể coi kia là mọi thời tương khắc tôi phải đấu tranh với bé chó điên trong tim mình. Con chó điên cứ chui ra thì tôi ấn nó vào. Một bên là dòng tôi của bản thân, một mặt là giấc mơ đoàn tụ với gia đình. Gần như lúc đó, tôi lại suy nghĩ đến bà mẹ tôi, suy nghĩ đến bé tôi, nghĩ mang đến cô em út mắc bệnh mà tôi yêu thương nhất nhà luôn luôn mong tôi trở về. Mà những đấu tranh đó không hẳn một ngày. Nói thật với chị, đã có những lúc tôi cầm dao lên, rứa rìulên rồi, dẫu vậy rồi lại buông xuống, rồi tôi lại quay phương diện vào tường, nhằm mặc nước đôi mắt chảy ra.
Tôi không muốn giết tín đồ nữa!
Tô Lan Hương: nỗ lực như thế, bền chí như thế, bền bỉ như thế, vào ngày nhận bên trên tay đưa ra quyết định giảm án trường đoản cú tù thông thường thân xuống án tù 30 năm, anh đã từng qua những cảm xúc gì?
Hải Bánh: Khi thừa nhận được ra quyết định giảm tự án vô thời hạn xuống án 30 năm, tôi ngồi khóc. Tôi nhờ cất hộ tờ quyết định giảm án về đơn vị rồi call về đến em gái út: "Phượng ơi, Phượng thắp nhang cho bố, Phượng bảo tía anh đã làm được rồi. Anh hứa hẹn với ba là anh vẫn về, anh cần về, anh đã làm cho được rồi. Phượng dâng hương cho cha rồi gấp tờ giấy bớt án của anh để dưới chén nhang bố cho anh".
Với tôi chính là dấu mốc đỉnh điểm nhất, vị không phải ai ai cũng dễ dàng giữ được 12 năm đâu, nhất là 1 người như tôi. Tuy thế vào những lần giảm án sau này, tôi rất nhiều giữ lại các tờ ra quyết định giảm án, vừa có tác dụng động lực, cơ mà cũng vừa có tác dụng kỷ niệm.
21 năm sinh sống tù nhiều năm lắm. Gồm hôm tôi ở trong tuy vậy sắt, nhìn thấy một bé bướm bay vào trong phòng giam. Nhỏ bướm cứ loay hoay mà không có cách nào kiếm được cửa sổ. Tôi ở nhìn nhỏ bướm đó, trong miệng cứ lẩm bẩm: cất cánh lên trên, thanh lịch trái một chút, nhích lên tí nữa...
Tôi chỉ mong con bướm được từ bỏ do. Rồi lúc nó bay đi rồi, tôi lại buột miệng: "Bướm ơi, tao chỉ mong muốn được là mày nhằm bay ra khỏi đây…".
Tô Lan Hương: Ở trong tù túng anh đang khóc rất nhiều lần: khóc khi cha mẹ qua đời, khi phụ nữ cưới, khi đề nghị nhẫn nhịn chúng ta tù, khi dìm được quyết định giảm án… Vậy ngày được nạm trong tay ra quyết định đặc xá, anh đã làm qua những cảm xúc gì?
Hải Bánh: Ngày được đặc xá tha tù, tôi rất bất ngờ, bởi tôi cứ nghĩ người nhiều tiền án tiền sự như tôi thì rất khó. Tôi nhớ buổi sáng sớm hôm tách trại, thời điểm đứng ngoại trừ sân để triển khai thủ tục tha tù, biết mình chắc hẳn rằng sẽ về, đã và đang mặc sẵn một cỗ thường phục bên trên người, cơ mà lòng tôi vừa vui mừng vừa hoang mang. Tôi chần chờ mình trở về sẽ sống ra sao, liệu sự quay trở lại của tôi gồm làm xới trộn cuộc sống thường ngày của gia đình tôi hay không? Tôi băn khoăn điều gì mong chờ tôi phía trước? Nhưng mang đến ngày về thì đề nghị về chứ, có muốn ở lại cũng ko được, trong những khi tôi đã nỗ lực 21 năm cho giây phút này.
Để lòng mình bình tâm lại, tôi vẫn ngồi vắt vẽ bức tranh cuối cùng, đó là bức ảnh hai đứa bé, bé của một cán cỗ trại. Rồi tiếp nối khi cán bộ bảo tôi "Hải ơi, đi về thôi", thì tôi buông cọ, vừa lúc bức tranh kịp trả thành. Một cán bộ lấy xe máy gửi tôi ra cổng trại. Khi quan sát thấy những em tôi đứng đó chờ tôi sẵn, thì nhị chân tôi nhũn ra, ôm siết lấy các em mình cùng khóc, không dám tin mình đã được về. Rồi tôi móc túi, đưa đến bà cung cấp vé số nghỉ ngơi cổng trại 1,8 triệu đ mà công ty nước đến tôi ngày tôi ra tù.
Tôi vẫn khép lại cuộc sống tù tội của chính mình như thế!
Kỳ II: đầy đủ ngày tháng đầu về nhà sau 21 năm tù, tất cả người ý kiến đề nghị Hải Bánh trở lại cuộc đời giang hồ. Người bầy ông này trả lời: "Anh hết thời rồi! Nửa đời trước anh giành cho anh em, nửa đời sau đây chỉ mong mỏi sống vì gia đình nhiều hơn".
Ông Nguyễn Tuấn Hải (tức Hải "bánh") được ra tù sau ngay gần 21 năm thụ án chung thân vào vụ án Dung Hà- Năm Cam.
Trao đổi với báo chí sáng 27.1, lãnh đạo trại giam Xuân Lộc ( Đồng Nai) mang đến biết, Nguyễn Tuấn Hải (tức Hải "bánh") đã được ra tù túng sáng nay sau thời điểm chấp hành xong hình phạt tù. Vị này cũng mang đến biết, nhờ cải tạo tốt từ năm 2015 cho đến nay, nên Hải “bánh” liên tục được giảm án qua bình xét sản phẩm năm cùng được ra phạm nhân trước hạn.
Vì sao Hải "Bánh" lãnh án phổ biến thân nhưng mà hơn trăng tròn năm đã ra tù? |
Thông tin ông Nguyễn Tuấn Hải ra tù hãm tràn ngập bên trên mạng thôn hội từ sáng nay |
Mạng làng hội |
Hải “bánh” (55 tuổi, quê Hà Nội) từng biết đến là nhân vật cộm cán vào giới giang hồ Việt phái nam từ thập niên 90 thế kỷ trước, đồng thời nhân vật nổi tiếng trong siêng án Z5.01, là vụ án về tổ chức tội phạm xóm hội đen khét tiếng vì chưng Trương Văn Cam ( Năm Cam) cầm đầu.
Năm 2001, Cơ quan tiền cảnh sát điều tra đã khởi tố, bắt giữ Trương Văn Cam cùng đồng bọn cùng nhiều tội danh giết người, đưa, nhận hối lộ, đánh bạc, giải ngân cho vay lãi nặng… trong đó, Hải “bánh” được xác định là một mắt xích của vụ án với là một vào những người thâm nhập giúp Năm Cam giải quyết mâu thuẫn với Vũ Hoàng Dung (Dung Hà), một quấn giang hồ không giống gốc Hải Phòng.
Năm 2003, TAND tp.hồ chí minh tuyên bản án hình sự lớn nhất trong lịch sử tố tụng Việt phái nam trong vụ án xét xử Trương Văn Cam (Năm Cam) cùng đồng phạm. Tại phiên toà, Năm Cam cùng 5 bị cáo khác bị toà tuyên phạt tử hình.
Trong vụ án giết Dung Hà, Nguyễn Tuấn Hải bị toà tuyên phổ biến thân về tội giết người với vai trò đồng phạm, góp sức đến kẻ chủ mưu Trương Văn Cam.
Xem thêm: Lợi ích của hồ sơ sức khỏe cá nhân, hồ sơ khám sức khỏe gồm những gì
Trong thời gian thực hiện án, thông qua báo chí, ông Nguyễn Tuấn Hải nhiều lần bày tỏ sự ăn năn hối lỗi và mong muốn muốn cải tạo tốt để sớm trở về với gia đình.